Em phụ anh để đi lấy chồng.
Đắng cay nhiều lắm anh căm nín.
Đắng cay nhiều lắm anh căm nín.
Để giữ cho anh vẹn chữ tòng!
100 năm sau em thiếu nợ.
Suốt đời rút tỉa như những sợi tơ.
Trả tình trả nợ cho anh tất.
Chỉ còn giữ lại mấy vần thơ.
Xuân xanh qua sớm không bù lại.
Xuân xanh qua sớm không bù lại.
Đông tàn héo úa sẽ nhạt phai.
Thu xưa bóng rũ còn ngang trái.
Hạ buồn phản phất chuyện thới lai.
100 năm nữa ai còn nhớ?
Ảo tình chỉ thoáng hiện trong mơ.
” Đa tình tự cổ không như hận”.
Nhẹ bút vòng tay thấy hững hờ!
THIÊN TRANG
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét